Bơ vơ… Đôi chân em lạc lỏng giữa dòng người hối hả bon chen. Cái sắc thu chớm sang vô tình làm em như choáng ngợp trong đổi thay, nghịch lí quanh em…
Đôi tay em vừa nhuốm cái thứ dơ bẩn mà có lẽ suốt cuộc đời này em vẫn không thể xem đó là không có dù với một tội lỗi nhẹ nhàng nhất. Với em, đó là sự chà đạp, khinh khi nhất… Xúc phạm nhân cách và nguyên tắc sống quá khuôn phép của em_một con người quá đổi kì lạ…
Em muốn ra ngoài, muốn lao mình vào gió, vào mưa, vào bóng tối… Em trốn chạy chính con người yếu đuối trong em. Em muốn quên…
Em ăn mặc mỏng manh, tí son, tí nước hoa… Và em không nhận ra mình trong bộ dạng lúc này… Em đấy! Trong gương, con người mềm yếu trong em đang hiện diện rất rỏ đấy em… Coi kìa, ánh mắt vẫn đấy nhưng nụ cười sao cứ gượng gạo, ê chề bao chua xót… Nhìn em mà chính tôi đây còn chẳng nhận ra mà phải tự hỏi mình: Ai trong gương kia?
Em khẽ xoay những vòng quay xe đạp mà rất lâu em quên lãng… Con người yếu đuối kia thích xe đạp chăng???
Em đi trong cái lành lạnh giao mùa, cái ẩm ướt của cơn mưa mùa hạ sót lại ban chiều và cái tâm trạng nghỗn ngang mâu thuẩn…
Người đồng hành, đúng rồi em cần một ai đó để cùng em xớt chia những mâu thuẫn quá nhiều của em… Anh là anh trai em mà, đồng hành cùng em nhé…! Thế là em đã có người bên cạnh… Em không nghĩ sẽ nói hết những gì đã ép em ra bộ dạng ngộ nghĩnh thế này cho anh biết nhưng quả thực nếu không nói, chắc em đã đạp xe một mình tới tận đâu đâu rồi.
Đường phố Cần Thơ về đêm đẹp như một thiên đường của náo nhiệt, đông đúc… Nhưng nó nặng nề trong mắt em… Mọi thứ cứ phô diễn ra như một màng kịch, người ta xe xua áo quần,cao gót, mắt sắt… Họ thỉnh thoảng nhìn em, nhìn xe em đi rồi lại diễn những trò bằng ánh mắt… Tối nay em thấy dòng người diễn tệ hơn cả em đấy chứ… Em phát hiện được sơ hở của họ, còn họ, miệt thị và coi rẻ em…
Em đi đâu?_ Anh hỏi em thế đấy mà em cũng chẳng biết trả lời thế nào…
Em chẳng biết em phải đi về đâu và đi như thế nào để thôi không ngã nữa… Em cứ ngã rồi gượng mình đứng lên, em đặt ra cho mình hàng trăm bài học và cố lấy lại niềm tin đã mất… Nhưng sao cứ xô em mãi thế, sao không cho em phút bình yên nào cả? Bất công… Con người yếu đuối kia kêu gào trong trắc ẩn… Tôi chỉ biết lặng nghe và chia sẻ bằng tinh thần…
Em cứ thế mãi… Mặc cho anh khuyên răng rất lâu, rất sâu, rất chí tình chí lí… Em gật đầu đó nhưng lại thu mình lại hơn, tôi thật chẳng hiểu em thế nào nữa… Có lẽ em sẽ ghi nhớ và từ từ phân tích sau… Cái em làm bây giờ là đặt mắt vào đêm, đêm giao mùa…
Em cứ đi, vòng quay cứ xoay và mọi thứ cứ xô nhau diễn ra mà không cần chờ đợi ai cả… Em hít thật sâu vào người cái mùi thơm của đêm, vị nồng nàn của vẻ đẹp huyền diệu… Tất cả như xoa dịu nỗi xót đau trong em… Em biết cái mình cần là thời gian…
Thu dần đến, em sẽ chọn thu làm thời gian của em…